![]() |
Tâm thư người Cư sĩ Tịnh độ |
Trong cuộc sống này khi chưa biết tu hay tu chưa đúng, không thật tu thì ai cũng có cái phiền não, giận hờn khi gặp các pháp thế gian (việc làm, lời nói...vv). Muốn từ bỏ phiền não, giận hờn trong lòng chúng ta phải biết cuộc đời này là vô thường, ai cũng vậy cái chết đang cận kề thì ôm giữ cái phiền não, giận hờn làm gì? Các Cô nghĩ lại đi, có kẻ ngu si mới cứ mãi phiền não, giận hờn. Các Cô phải nghỉ đến "À, sau này ai cũng chết" do các Cô nghĩ đến cái chết sắp đến các Cô buông xã được những giận hờn, phiền não. Các Cô phải biết giận hờn, phiền não chỉ làm khổ mình, làm khổ người không có lợi ích cho ai cả và nó là một trong những cái ác pháp đáng sợ nhất. Khi các Cô quán xét được như vậy thì các Cô buông xuống hết, không giận hờn ai cả, hãy lo tu hành cho tâm mình bất động, tâm vô sự, thanh thản, an lạc.
Các Cô có thấy không? Đã bao người chúng ta từng quen, từng gặp mặt họ đã chết, chết rồi mang theo được gì? Chỉ duy nhất là nghiệp thôi, nghiệp tham, sân, si... chỉ ai hành thiện mới có thiện nghiệp... Đó chúng ta thấy cuộc đời như hoa sáng nở chiều tàn, cuộc đời như ảo mộng, hôm nay sống, ngày mai chết ai biết được?. Sống trong cuộc đời tạm bợ mong manh, người ta tạm bợ, mình cũng tạm bợ... Vậy tại sao không thương nhau, giúp đỡ nhau nâng đỡ nhau,trao cho nhau những cơ hội? Nếu các Cô nghĩ được rằng mình bị kết án tử hình và những người xung quanh cũng bị kết án tử hình "Ai rồi cũng sẻ chết" thì đâu có giận buồn nhau nữa.
Trong cuộc sống hằng ngày khi tiếp xúc với nhau có làm phiền toái nhau, trái ý hay nghịch lòng thì cũng bỏ qua. Phải nghĩ đến vô thường, nghĩ đến cái chết thì chúng ta mới thấy cuộc đời này tạm bợ như hoa sáng nở chiều tàn, không có gì bảo đảm cả, không có gì thường hằng cả.
Vậy buồn giận nhau để làm gì?
Hãy buông xã hết những giận hờn buồn bã còn chấp chứa trong lòng hãy buông xã hết đi các Cô của Thiện Đăng à!
Viết xong: 8h30' thứ Tư - ngày 03/5/2017